Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2011

Gởi hai trẻ.

Mấy ngày nay soạn sách vở cũ, mình tìm lại được tập thơ một thời "lãng mạn" lúc đi dạy ở Thạnh Phú. Mừng sao là mừng! Được sống lại những kỷ niệm của thời thơ trẻ, mình thấy lòng phơi phới thanh tân. Trong tập thơ, mình có chép bài thơ của Mẹ tặng cho "hai đứa" lúc mới "yêu nhau". Ngày xưa, mình đọc bài thơ chỉ "cảm xúc" dạt dào trước tình thương của Mẹ. Bây giờ đọc lại mới thấy Mẹ rất yêu thương mình và cũng rất hiểu "con trai của Mẹ"! Lời thơ của Mẹ vừa dự cảm tương lai vừa nghiêm khắc dặn dò. Ôi! Thương Mẹ biết bao nhiêu! Mẹ ơi!

Gởi hai trẻ

Mấy vần thơ gởi các con,
Một trăm ngày bệnh mỏi mòn tâm tư.
Run run thị phách dật dờ,
Ngăn giòng cảm xúc lướt chờ…bệnh qua.
Nghề con không phải nghề thơ,
Giáo sư văn nghệ mộng mơ ít nhiều.
Tình thơ ôm ấp nâng niu,
Xin đừng lầm lẫn cô liêu hận nàng.
Cái ghen là cái phụ phàng,
Cánh chim hạnh phúc dễ dàng xa bay.
Trò đời lắm chuyện lá lay,
Chớ mang vận ý trao người ngoài ta.
Bể yêu dầu mấy bao la,
Tình đầu tình cuối chỉ ta với nàng.
Trăm năm một chuyến sang ngang…
Bệnh viện, 14-2-1978
Mẹ Trần Thị Đạm (Đạm Thanh)

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

Trong Nỗi Nhớ Âm Thầm

Bài thơ này là kỷ niệm của một thời lãng mạn nhất trong đời tôi. Xin góp nhặt vào đây để nhắc nhớ "hai đứa mình", anh nhe!

(Gởi Anh một nỗi nhớ rất âm thầm)

Những tờ lá chết rũ trên sân,
Ta góp về đây, giữa mùa xuân.
Đốt bao nỗi nhớ tan thành khói,
Một nhánh buồn chia, khắp mấy tầng?

Trông bóng chiều lên theo khói bay,
Lòng ta nhung nhớ cũng dâng đầy.
Gởi trong cánh khói, hồn ta đó,
Về người yêu dấu, cuối chân mây…

Mênh mang nỗi nhớ tự trăm năm,
Cũng tỉ người xưa nhớ tri âm.
Khói ơi! Tan cả theo mây gió,
Nỗi nhớ trong ta vẫn âm thầm…

Chiều đã tàn, nhưng lòng nhớ mong,
Nhớ theo sợi khói, nhớ vương lòng.
Buổi chiều, đốt lá trên thềm cũ,
Nhớ vẫn tràn trề chia mấy sông…

(Phú Khánh, chiều 26-2-1978, kỷ niệm ngày sinh của Tuyết)

Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2011

Một chút hoài niệm!

Buổi tối, quanh bàn trà, mấy người bạn "già" của Mái Ấm Bồ Đề nhắc chuyện thời đi học... Bỗng anh Văn Tài đọc mấy câu cuối trong bài thơ "Nhà Tôi" của Yên Thao, rồi cả đám bạn cùng hòa giọng đọc theo và cùng cười vui: Ủa! Sao ai cũng biết bài thơ này hết vậy!... À, thì ra, bài thơ này hồi xưa tụi mình có học mà... Vậy đó mà cả đám đồng cảm chia sẻ.

Mình thì có kỉ niệm với bài thơ này trong mùa hè 1977, trong đợt bồi dưỡng chính trị hè cho giáo viên cấp ba của tỉnh Bến Tre, khi giải lao giữa buổi học, mình đại diện đơn vị trường cấp ba Thạnh Phú, ngâm bài thơ tặng cho lớp bồi dưỡng. Xin chép lại bài thơ Nhà Tôi theo trí nhớ của mình, gọi là một chút hoài niệm.

NHÀ TÔI
Tôi đứng bên này sông
Bên kia vùng địch đóng
Làng tôi đấy, xạm đen màu tiết đọng
Tre cau gầy, tóc rũ ướt sương mưa
Nếp đình xưa,
Người hỡi, đau gì không?

Tôi là anh lính chiến
Rời quê hương tự thuở máu khơi dòng
Buông tay gầy vui lại thuở bình Mông
Ghì nấc súng, nhớ ai ngày đắc thắng
Chân chưa vẹt trên nẻo đường vạn dặm
Áo nào phai không sót chút màu xưa…

Đêm nay tôi trở về lành lạnh
Sông sâu buồn, lấp lánh sao lưa thưa
Tôi có người vợ trẻ đẹp như thơ
Tuổi chớm đôi mươi, cưới buổi dâng cờ
Má trắng mịn, thơm thơm mùi lúa chín.
Ai bước đi mà không từng bịn rịn
Rời yêu thương nào có mấy ai vui?
Em lặng hồn, nhìn vói lúc chia phôi
Tôi mạnh bước mà nghe hồn nhỏ lệ…
Tôi còn người mẹ tóc ngả màu bông
Tuổi già non thế kỉ
Lưng gầy uốn nặng kiếp long đong
Nắng mưa từ buổi tang chồng
Tơ lòng rút mãi cho lòng héo hon
Ôi! Xa rồi mẹ tôi
Lệ nhòa mi mắt
Mong con phương trời
Có chồng chợt tỉnh đêm vơi
Nghe dồn tiếng súng nhớ ngày chia ly
Mẹ ơi! Con mẹ tìm đi
Bao giờ hết giặc, con về mẹ vui…

Đêm hôm nay tôi trở về lành lạnh
Sông sâu mừng lấp lánh sao lưa thưa
Ống quần nâu đã vá mụn giang hồ
Chắc tay súng tôi mơ về Nguyễn Huệ
Làng tôi kia, bên trại thù quạnh quẽ
Trông im lìm như một nấm mộ ma
Có còn không, em hỡi! Mẹ tôi già!
Những người thân yêu khóc buổi tôi xa.

Tôi là anh lính chiến
Theo quân về giải phóng quê hương
Mái đầu xanh đầy bụi viễn phương
Bước chân đất đạp xiêu đồn lũy giặc.

Này anh đồng đội
Này bạn pháo binh
Đã đến giờ chưa nhỉ?
Mà tôi nghe trại giặc tan tành!
Anh rót cho khéo nhé
Kẽo nhầm nhà tôi
Nhà tôi ở cuối thôn Đoài
Có giàn thiên lý, có người tôi thương…

YÊN THAO