Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

VÔ ĐỀ

Sau khi học giáo lý đến bài "Quy y Tam Bảo", mình mới biết tủ kệ đựng kinh sách của mình thật là "vô trật tự" nên dành một buổi để sắp xếp lại kệ sách theo phân loại Kinh, Luật, Luận. Trong lúc sắp xếp, tình cờ gặp lại bài thơ của Sư cô Liên Khiết tặng cho mình. Đọc lại mình thấy thật an lạc, bèn đưa vào "vườn mùa thu" của mình để chia sẻ với bạn bè và để tự nhắc nhở mình hàng ngày...

Suốt ngày gieo tạo thiện duyên
Cầu xin
giấc ngủ bình yên
nhẹ nhàng
Không mừng,
không giận,
muốn ham
Không thương, không ghét,
không buồn, không vui...
Đến khi
từ giã cõi đời
Cầu như giấc ngủ hiện thời
mỗi đêm.


Nam Mô A Di Đà Phật.
02-9-2007
Sư Cô Liên Khiết


Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

TRÁI GẤC CUỐI MÙA

Dây gấc “ăn theo” giàn hoa giấy và vạn huê lầu trước cổng nhà thế mà cũng cho hơn 10 trái. Tháng trước, ảnh hưởng cơn bão tên gì đó, mưa gió một chiều thổi sập giàn hoa. Ông xã lại bắt thang leo lên cắt trụi lủi trụi lơ giàn hoa kiêm giàn gấc, chỉ chừa lại một dây còn hai trái gấc con đeo tòng teng. Mình tưởng hai trái này sẽ chín héo mất nhưng không ngờ sức sống của loài dây leo này cũng mạnh mẽ. Kết quả: đây là hai trái tròn nhất, chín đều và màu đẹp nhất. Có lẽ hai trái gấc cuối mùa nên hưởng tất cả “tinh hoa” của dây gấc chăng?
Chỉ còn hai trái cuối mùa nên mình không nấu cơm gấc mà chuyển sang “xôi gấc” với một lý do chính đáng là “Ăn riết gần phát ớn rồi!” (chú thích: đây là lời của ông xã!). Trái thứ nhất, trộn với một ký nếp đã ngâm và vo kỹ với muối, xong để vào “chỏ xôi” có lót lá dứa và rưới nước cốt dừa béo ngậy. Phải gần bốn tiếng đồng hồ để hấp chín món xôi gấc chớ ít sao! Mới nhìn dĩa xôi nóng là đã thèm rồi, nhưng khi nếm thử mới thấy vị xôi hơi mặn. Chết chưa! Có lẽ mình nêm muối vào nước cốt dừa hơi quá tay…
Đến chiều tối, đem xôi gấc lên góp vào buổi họp mặt ở “quán nửa khuya”, mình nói trước xôi hơi mặn, chị Hoàng bảo xôi có vị mặn dễ ăn (!) còn chị Mịnh thì “khen xôi như vầy mới là xôi chứ!”. E hèm…mình mắc cỡ quá đi, mấy chị ăn dùm, em cám ơn! Hi…hi…!
Hôm nay còn trái gấc cuối cùng, để “lấy lại uy tín” của lần trước “xôi mặn muối”, mình nấu “cơm nếp gấc”. Lần trước dùng chỏ xôi thấy “tốn nhiều năng lượng” quá nên mình muốn “tiết kiệm” một chút. Mà thời nay nấu cơm thì nấu bằng nồi cơm điện chớ chẳng mấy khi nấu bằng nồi thường, bếp ga, trừ khi cúp điện. Chết nữa! Mình chưa bao giờ nấu cơm nếp bằng nồi cơm điện! Làm sao đây? Xem trên bảng Menu của nồi thấy có mấy chế độ nấu như thế này: Porridge, Brown rice, Mixed rice, Sweet rice. Thôi thì để chế độ Sweet rice thử. Mới bấm nút được 15 phút, nồi cơm đã “bíp, bíp…” một hồi 6 tiếng, đèn sáng nhảy qua nút Keep Warm. Ồ! Sao nhanh thế! Thật đỡ tốn năng lượng! Lát sau, mình mở nắp ra định xới cơm cho tơi thì giật mình vì thấy nếp vẫn y nguyên hột! Lại suy nghĩ làm sao đây? Thôi thì bấm lại nút Brown rice mình nấu cơm hàng ngày vậy. Lại chờ thêm hơn một giờ đồng hồ nữa mới nghe tín hiệu “bíp, bíp…”
Vậy là mình đã “tính già hóa non” mất rồi! Nếu biết thế thì mình cho nếp vào “chỏ xôi” như lần đầu vậy! Cái cách làm truyền thống của ông bà ta tuy có hao năng lượng một chút (mà ngày xưa ông bà mình nấu bằng củi, bằng than cháy rất đằm, nóng rất đượm) nhưng hột nếp nở đều, xôi rất dẻo mà không hề bị nhão. Nhìn những hạt nếp bóng mượt nước cốt dừa, ánh lên một màu cam đỏ đặc trưng và hương thơm dịu nhẹ của gấc, đố ai “cầm lòng cho đậu”…

Đây là dĩa xôi gấc lần hai. Mấy chị xem dùm em coi “đủ lấy lại uy tín” chưa nha!

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

Buổi sáng

Buổi sáng
Tiếng chim rót trong vườn
Tan giấc mộng

Chị mèo già
Cuộn tròn trên sofa
Còn ngái ngủ.

Những chiếc lá me
Lấm tấm trên thềm nhà
Đất thêm hoa

Chú ốc ma
Mải ngồm ngoàm chiếc lá
Quên đường về

Trong thinh lặng
Ngân nga…
Một hồi chuông…

24-8-2011