Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Buổi sáng ở nhà mình

Cái gì quen thuộc quá thì mình ít để tâm suy nghĩ và nhớ đến nó. Chẳng hạn như cái không gian buổi sáng ở chung quanh nhà mình, khi đi xa mình mới chợt nhận ra.
Thời gian mình ở nhà vợ chồng con gái lớn, thời tiết bấy giờ đang vào thu. Trời bên ngoài se se lạnh, gió thổi buốt trên hai má, lạnh cứng cả hai vành tai. Có hôm, trời lất phất mưa giống như mưa phùn ở bên ta vậy. Nhưng phòng ngủ đóng kín cửa, không gian trong phòng ấm áp vì có lò sưởi, mình trùm đến hai cái chăn nên ngủ rất say. Thế mà sáng nào cũng được đánh thức bằng một hồi chuông nhà thờ kéo dài vào lúc sáu giờ sáng. Có bữa nằm nán lại trong chăn mà mình đếm được tất cả là một trăm ba mươi tiếng chuông cùng với âm thanh ngân nga của nó cũng kéo dài khoảng mười phút đồng hồ. Dậy đi thôi! Ra khỏi chăn vào lúc này thật là khó khăn! Thế mà cũng quen dần với buổi sáng ở đây...
Khi về lại nhà mình, buổi sáng đầu tiên sao mà vui quá! Mình được đánh thức bằng những âm thanh thật dễ thương! Sân trước, tiếng những con chim sâu líu ra líu ríu chuyền tanh tách trong vòm cây sơ ri, cây mận hay tán cây sa kê nghe rộn ràng quá chừng! Sân sau cũng rộn rã không kém. Âm thanh trong trẽo, sắc lẽm, ngân nga của bầy chim chìa vôi, trao trảo đùa trong tán cây me rậm rạp (lại gợi nhớ âm thanh một thời nào xa xăm lúc mình còn bé ở quê ngoại). Trên mái nhà sau, âm thanh tanh tách của tiếng chân chuyền hòa cùng âm thanh ríu rít trò chuyện rộn ràng của bầy se sẻ nhỏ nhắn xinh xinh.
Vậy đó...tiếng chim râm ran tình tự suốt buổi sáng như âm thanh đặc trưng của vườn nhà mình. Ôi, khu vườn mà có lần bạn bè ví von: khu rừng nguyên sinh giữa lòng thành phố Bến Tre...Sao mà thương đến thế buổi sáng ở nhà mình!