Bài thơ này là kỷ niệm của một thời lãng mạn nhất trong đời tôi. Xin góp nhặt vào đây để nhắc nhớ "hai đứa mình", anh nhe!
(Gởi Anh một nỗi nhớ rất âm thầm)
Những tờ lá chết rũ trên sân,
Ta góp về đây, giữa mùa xuân.
Đốt bao nỗi nhớ tan thành khói,
Một nhánh buồn chia, khắp mấy tầng?
Trông bóng chiều lên theo khói bay,
Lòng ta nhung nhớ cũng dâng đầy.
Gởi trong cánh khói, hồn ta đó,
Về người yêu dấu, cuối chân mây…
Mênh mang nỗi nhớ tự trăm năm,
Cũng tỉ người xưa nhớ tri âm.
Khói ơi! Tan cả theo mây gió,
Nỗi nhớ trong ta vẫn âm thầm…
Chiều đã tàn, nhưng lòng nhớ mong,
Nhớ theo sợi khói, nhớ vương lòng.
Buổi chiều, đốt lá trên thềm cũ,
Nhớ vẫn tràn trề chia mấy sông…
(Phú Khánh, chiều 26-2-1978, kỷ niệm ngày sinh của Tuyết)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét