Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Buổi sáng ở nhà mình

Cái gì quen thuộc quá thì mình ít để tâm suy nghĩ và nhớ đến nó. Chẳng hạn như cái không gian buổi sáng ở chung quanh nhà mình, khi đi xa mình mới chợt nhận ra.
Thời gian mình ở nhà vợ chồng con gái lớn, thời tiết bấy giờ đang vào thu. Trời bên ngoài se se lạnh, gió thổi buốt trên hai má, lạnh cứng cả hai vành tai. Có hôm, trời lất phất mưa giống như mưa phùn ở bên ta vậy. Nhưng phòng ngủ đóng kín cửa, không gian trong phòng ấm áp vì có lò sưởi, mình trùm đến hai cái chăn nên ngủ rất say. Thế mà sáng nào cũng được đánh thức bằng một hồi chuông nhà thờ kéo dài vào lúc sáu giờ sáng. Có bữa nằm nán lại trong chăn mà mình đếm được tất cả là một trăm ba mươi tiếng chuông cùng với âm thanh ngân nga của nó cũng kéo dài khoảng mười phút đồng hồ. Dậy đi thôi! Ra khỏi chăn vào lúc này thật là khó khăn! Thế mà cũng quen dần với buổi sáng ở đây...
Khi về lại nhà mình, buổi sáng đầu tiên sao mà vui quá! Mình được đánh thức bằng những âm thanh thật dễ thương! Sân trước, tiếng những con chim sâu líu ra líu ríu chuyền tanh tách trong vòm cây sơ ri, cây mận hay tán cây sa kê nghe rộn ràng quá chừng! Sân sau cũng rộn rã không kém. Âm thanh trong trẽo, sắc lẽm, ngân nga của bầy chim chìa vôi, trao trảo đùa trong tán cây me rậm rạp (lại gợi nhớ âm thanh một thời nào xa xăm lúc mình còn bé ở quê ngoại). Trên mái nhà sau, âm thanh tanh tách của tiếng chân chuyền hòa cùng âm thanh ríu rít trò chuyện rộn ràng của bầy se sẻ nhỏ nhắn xinh xinh.
Vậy đó...tiếng chim râm ran tình tự suốt buổi sáng như âm thanh đặc trưng của vườn nhà mình. Ôi, khu vườn mà có lần bạn bè ví von: khu rừng nguyên sinh giữa lòng thành phố Bến Tre...Sao mà thương đến thế buổi sáng ở nhà mình!

9 nhận xét:

Tien Vuong nói...

Thuong chuc ma sang nao cung vui nhu the.

Nguyễn Thị Tuyết nói...

Má cảm ơn con nhé! Con có thấy nhớ nhà không?

Góc trời riêng của ai đó nói...

Con nghĩ là nơi nào lòng người hiền hòa thì nơi ấy cũng bình yên.

Nguyễn Thị Tuyết nói...

Cô cảm ơn con đã ghé thăm và comment rát có ý nghĩa. Con nhận xét rất đúng, nếu ta xua đuổi hoặc có hành động đe dọa đến sinh mệnh của chúng sanh thì làm sao ta hưởng được bản hòa âm điền dã tuyệt vời ấy, phải không?

Nguyễn Hữu Duyên nói...

Chào bạn Tuyết,
Cảm ơn bạn đã ghé thăm Hương Quê Nhà. Và cũng nhờ sự tình cờ này, mình rất mong bạn gửi bài cộng tác để giao lưu cùng thân hữu.
Chúc bạn sức khỏe, nhiều niềm vui! Thân mến!

Trung hoc co so nói...

bài viết rất hay

Nguyễn Thị Tuyết nói...

Cam on nhung nguoi ban da ghe tham vuon cua minh!
Da lau, minh khong co thoi gian cham soc khu vuon, nhung tuong rang vuon hoang co dai... nhung doi khi roi ranh, minh buoc vao vuon thay vui sao!

Cỏ Tranh nói...

Cho em vào thăm vườn vớiiiiiiiiiiiiiii!

Mẹ Yêu Con nói...

Nhiều khi cần bình yên thì về nhà, nhưng sao có lúc lại cảm thấy lạc lõng ngay chính ngôi nhà của mình