Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2010

TÌNH THÂN MÁI ẤM BỒ ĐỀ

(MÂBĐ thăm bạn cũ Bồ Đề)

Sáng 7/1/2010, chị May Duyên, chị hai của MÂBĐ, cùng với nhóm đi thăm bạn học ngày xưa hiện đang bị bệnh nan y. Theo kế hoạch, hôm nay MÂBĐ đi thăm chị Giang Muỗi, ở ấp 2, xã Phú Nhuận, Thành phố Bến Tre, tiện thể thăm và tặng quà cho sáu người già neo đơn cùng ở địa phương này. Lực lượng MÂBĐ hôm nay khá hùng hậu: Phía “nam nhi” có anh Tài, anh So và anh Thọ, còn “nữ nhi” thì hơi bị nhiều: Chị Duyên, chị Mịn, chị Hoàng, chị Hạnh, chị Me (đều là bạn học chung trường Bồ Đề với chị Giang Muỗi), còn chị Sáu và tôi (Tuyết) là hai bạn “tâm bồ đề”.
Từ cầu Bến Tre 2, thẳng đến cầu Vĩ, con đường tráng nhựa thật rộng và thoáng dẫn vào xã Phú Nhuận. Chỉ cách vài ba tháng thôi, vậy mà nhà mới xây, hàng quán mới mở khiến cho bọn tôi suýt đi lạc đường vì tìm mãi ven đường không thấy tấm bảng “Thu mua dừa - bán gạo” và con hẽm vào nhà chị Giang Muỗi. Khi xe chúng tôi chạy quá một đỗi, anh Tài buột miệng: Mấy bạn chạy đi đâu vậy? Bộ muốn đi Sơn Phú hả? Cả bọn mới dừng xe và quành trở lại.
Con hẽm vô nhà chị Giang Muỗi vẫn quen thuộc như mọi khi. Ngôi nhà của gia đình chị nằm ở vị trí cuối con hẽm này. Theo lời kể của chị Hoàng, ngày xưa, lúc còn đi học trung học Bồ Đề, ít khi bạn bè đến chơi nhà chị vì nơi này là vùng ngoại ô hoang vu. Lúc đó, chiến cuộc sôi động, Phú Nhuận là vùng kém an ninh, chúng tôi không dám vào. (Sau 35 năm thống nhất Tổ quốc, Phú Nhuận bây giờ trù phú, sung túc lên rất nhiều. Tuy vậy, số người già neo đơn, người bị dị tật, nghèo khổ vẫn khá đông. Cách nay ba tháng, MÂBĐ cũng đã đi thăm và tặng quà cho một số bà cụ ở xã này rồi).
Từ khi MÂBĐ được thành lập, một trong những bạn cũ có hoàn cảnh thương tâm được chúng tôi thăm nom thường xuyên là chị. Chị Muỗi học chung với chị Duyên, chị Mịn, chị Hoàng, Anh So … ở Bồ Đề. Sau khi đậu tú tài một, một số học sinh được chuyển qua trường trung học công lập Kiến Hòa để học tiếp năm cuối của bậc đệ nhị cấp, chị Giang Muỗi cùng với chị Duyên, chị Hoàng học lớp 12A5 (anh Tài lúc ấy là trưởng lớp). Sau khi đậu tú tài 2, chị Muỗi và chị Hoàng còn có chung kỷ niệm gần một năm học Điều dưỡng ở Sài Gòn, trước khi chị vô học Sư phạm Long An để trở thành cô giáo. Sau vài ba năm đi dạy, không rõ nguyên nhân nào, chị Muỗi lâm vào chứng bệnh tâm thần. Lúc tỉnh trí, chị Muỗi nhớ từng bạn, gọi tên từng người, nhưng lúc lên cơn, chị không nhận ra bạn bè và nói nhiều điều không ai hiểu nổi! Anh Tài nói, không ngờ cô nữ sinh ngày xưa xinh xắn, yêu kiều, nhiều anh “muốn chở mà không được” lại trở nên mất trí như vậy!
So với lần trước, lúc chị Muỗi cùng với MÂBĐ đi chơi Vũng Tàu, thì lần này chị gầy ốm quá! Người em dâu của chị nói, chị rất sợ ăn cơm, thường đem cơm trút bỏ vô nhà vệ sinh. Chị Muỗi thích ăn bánh canh, hủ tiếu hoặc bánh trái lặt vặt, không thành bữa ăn đàng hoàng. Vì không có chị hoặc em gái, nên chị thiếu sự chăm sóc cần thiết đối với một người bệnh như chị. Người em trai và em dâu vì sinh kế, để giúp chị khỏi phải gặp nguy hiểm như trèo dừa té xuống mương vườn, hay là đi lang thang bị xe đụng… nên đành khóa cửa nhốt chị trong nhà! Một ngôi nhà nhỏ, xây tường, lót gạch bông, nhưng trong nhà không có vật dụng gì ngoài chiếc giường đơn, là không gian dành riêng cho chị. Đứng ngay cửa ra vào, một mùi khai khăm khẳm từ trong nhà xông ra nồng nặc. Mấy chị em chúng tôi, không ai nói với ai một lời nào nhưng trong lòng của chúng tôi nặng như đá treo!
Anh Tài lấy cây chổi bông cọ dựng ở góc sân, quét cho sạch cái hàng ba, cho chị em chúng tôi ngồi thăm hỏi chị Muỗi. Và cũng chính anh dùng viên gạch tiểu nện lại con đường đắp bằng cát xây dựng dẫn vào thềm nhà chị Muỗi. Chị Kim Hoàng đưa máy ảnh lên chụp cảnh này vừa cười đùa với anh: Anh Tài đúng là trưởng lớp đấy nhé!
Hôm nay chị Muỗi tỉnh trí nên chị gọi đúng hết tên của các bạn cũ đến thăm. Khi tôi đến nắm tay chị, hỏi chị nhớ tôi không. Chị đáp rất nhanh: không, không biết! Chị không biết tôi vì tôi là bạn mới của MÂBĐ mà! Chị May Duyên một lần nữa giới thiệu tôi với chị Muỗi, như đã từng giới thiệu trước đây: Chị Tuyết, người có tâm bồ đề. Tôi nói với chị: Cô Lan nhắn lời thăm chị. Chị có nhớ cô Lan không? Chị gật gật đầu ra ý nhớ. Chị Hoàng, chị Mịn đi lấy bánh đưa cho chị Muỗi. Nhìn chị Muỗi hồn nhiên, ngồi trên lan can hàng ba ăn một mạch hết chiếc bánh mì một cách ngon lành, tôi cảm thấy chạnh lòng. Chị Hạnh ái ngại nhìn chị Muỗi và kể cho tôi nghe chuyện thời áo trắng với bao nhiêu niềm tiếc nuối không tìm lại được bao giờ! Đó chính là tâm sự chung của lứa tuổi chúng tôi, những cựu học sinh đang bước vào tuổi U 60. Trong chúng tôi, hầu hết đều có gia đình, có chồng có vợ (trừ trưởng lớp Văn Tài), có người đã làm ông nội ông ngoại như anh So, bà nội bà ngoại như chị Hạnh…Còn chị Muỗi, dường như chị không còn có tuổi nữa, hay là chị đã dừng lại ở tuổi 30, ở cái tuổi chị bắt đầu mất trí nhớ.
Chị Mịn thấy tóc chị Muỗi dài quá nên nói với chị Hoàng hôm nào đem kéo qua cắt tóc cho chị Muỗi “ăn tết”. Chúng tôi, ai cũng muốn làm một cái gì đó cho chị Muỗi vui, nhưng nhìn vào ánh mắt vô hồn của chị, tôi có cảm tưởng rằng chị đã vượt ra ngoài những buồn vui của nhân thế! Lần trước, mấy chị em đã dắt chị đi làm răng. Có được hàm răng giả, chị trông trẻ ra, ăn uống khá hơn. Hôm nay, đến thăm, hỏi chị sao không gắn răng để ăn, chị nói cất trên bàn rồi, khiến cho ai cũng phì cười!
Ngồi chơi với chị Muỗi khá lâu, mặt trời đã đứng bóng, chúng tôi bước qua nhà Minh, em trai của chị, trò chuyện với Minh trong khi chị Hoàng vào trong nhà thắp một nén hương trên bàn thờ ba mẹ của chị Muỗi. Câu chuyện của chúng tôi với Minh cũng xoay quanh những chuyện về chị Muỗi. Thấy quá trưa rồi, chúng tôi từ giã gia đình chị, ra về. Khác với lúc lên đường vui tươi, hồ hởi, lúc về mọi người ai nấy cũng lặng lẽ, trầm ngâm. Tôi chắc rằng trong lòng của mỗi người đều có chung một tâm nguyện: Nguyện Bồ Tát Quán Thế Âm độ cho gia đình chị Muỗi vượt qua cơn thống khổ. Còn MÂBĐ chúng tôi sẽ vận dụng tất cả năng lực của mình để san sẻ niềm vui cho chị Muỗi cũng như cho tất cả những bạn kém may mắn trong cõi đời này.

2 nhận xét:

Xuân Vy nói...

Con rất thích những hoạt động thiện nguyện của các cô.
Nhân ngày 20/11 con chúc cô khỏe, vui và hạnh phúc.

Nguyễn Thị Tuyết nói...

Cam on con nhe! Neu con thay thich nhung hoat dong nay, co chuc mung con va xin moi gia nhap!