Thứ Năm, 7 tháng 1, 2010

BỮA HỌP MẶT TÂN NIÊN CỦA MÁI ẤM BỒ ĐỀ.

Sau bữa họp mặt tất niên bất thành ở Nhường Trà, dù không ai nói ra, nhưng trong lòng mỗi chúng tôi, ai cũng cảm thấy nặng nề! Chị Nguyệt, chị Hoàng, là hai người có tính cách bộc trực, sôi nổi nhất, đã tỏ thái độ ngay bữa đó. Anh Tuấn, chị Mịn tuy không nói ra lời, nhưng ánh mắt bực dọc và có ý kiến ra về liền, đủ biết anh chị buồn lòng biết bao nhiêu! Hôm đó, không khí bạn bè có phần vui vui, bớt căng thẳng nhờ sự có mặt của một bạn Bồ Đề mà tôi chưa gặp lần nào. Chị May Duyên giới thiệu bạn cho tôi biết: Anh Nữ, nam mà tên Nữ! Nhờ lời giới thiệu dí dỏm, duyên dáng mà cả nhóm bạn chia tay, ra về trong niềm vui muộn màng.
Buổi chiều ngày đầu năm mới, một bữa họp mặt tân niên được diễn ra ở nhà anh Tuấn chị Mịn, để gỡ gạc lại bữa họp tất niên bất thành. Tôi nghe điện thoại chị Mịn gọi đến nhà chơi trong lúc mấy em học trò cũ đang ì xèo ở nhà tôi để chúc mừng năm mới thầy cô. Đám học trò, khi biết thầy cô có cái họp mặt, đã lịch sự chúc mừng thầy cô rồi từ giã, hẹn tết tụi em về chúc tết thầy cô nữa…Cái thế giới của học trò thật là giản dị và hồn nhiên làm sao!
Khi hai đứa tôi đến nhà chị Mịn, anh Tuấn chưa về đến nhà. Chắc giờ này anh vẫn còn thả rong ở một xóm nhỏ nào đó với xe bánh bao Bà Bảy! Vậy mà trong cú điện thoại báo tin cho vợ chồng tôi đến nhà anh họp mặt tân niên, anh cho tôi biết chỉ còn chờ vợ chồng tôi đến là khai tiệc!
Chị Mịn reo lên khi thấy hai đứa tôi xuất hiện trước cửa. Chị đã chuẩn bị đâu đó thật chu đáo rồi. Giờ chỉ còn quây quần, xúm xít bên nhau nữa là thành bữa tiệc đầu năm. Cũng có các thứ rượu đặc sản: “dụ dắn” (rượu rắn) của Chị Sáu, rượu chuối hột của chị Nguyệt, rượu chuối xiêm của chị Mịn và rượu “chuối già” của tôi. (Rượu “chuối già” là cách gọi của Toàn, con trai út của chị Mịn, khi cháu nếm thử và phân tích hai loại rượu chuối xiêm của chị Mịn và của tôi làm. Do tôi cho nhiều chanh vào chuối nên vị rượu hơi chua, cháu Toàn cười vui nói: Rượu của cô Tuyết là rượu chuối già!). Bữa tiệc đơn sơ vì chỉ có vài ba món “tự biên tự chế” nhưng tình cảm thì tràn đầy lai láng như mọi khi. Kết thúc bữa tiệc, Bảo Trâm, con gái chị Mịn, đã đãi chúng tôi món bánh Sinh Nhật thật ngọt ngào và thơm thảo (vì hôm nay là ngày sinh thứ 25 của cháu). Chưa ở đâu chúng tôi có được niềm vui trọn vẹn và thoái mái như ở chốn này: Mái Ấm Bồ Đề.
Kim đồng hồ đã chỉ qua con số 10 một tí. Canh đã khuya. Đường sá đã vắng tiếng xe cộ. Giờ chia tay đã đến. Cho đến phút này, anh Tuấn, chủ nhân của ngôi nhà, vẫn chưa có mặt ở nhà! Anh vẫn còn lặn lội nơi nào trên những nẻo đường của Thành phố Bến Tre, hay trong những thôn xóm xa xôi nào của đó của xã Mỹ Thạnh, Mỹ Lồng… đem niềm vui ấm nóng đến cho những em bé dỗi cơm chiều, cho những “cô chiêu, cậu ấm” ăn vặt, cho những cụ già sống lại cái vị thơm đặc trưng của bánh bao thời thanh xuân đã vụt qua mất tự khi nào…Và niềm vui lớn hơn là niềm vui của anh Tuấn khi đón nhận nụ cười tươi của chị Mịn, tiếng cười nói rộn ràng, tíu tít của Trâm và của Toàn bên mâm cơm ngút khói chờ anh về. Nghĩ đến đó, tôi thấy dường như sống mũi mình cay cay!

Không có nhận xét nào: