Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2011

Nhớ Saigon

(Chat với Sơn Thủy,
làm mình nhớ Sài Gòn
thời trẻ quá chừng!)

Nhớ Sài Gòn mỗi sáng mỗi chiều tất bật
Đạp xe đi về, hai bận qua cầu
Cơn gió vô tình thổi lồng đôi tà áo
Thoáng ngập ngừng, bối rối, gì đâu!

Nhớ Sài Gòn trời chợt mưa chợt nắng
Góc phố nào ta dừng lại trú chân
Vẫn vội vã trên đường, dòng xe như thác
Rất lạ lùng mà cũng rất quen thân.

Nhớ Sài Gòn lang thang chiều thứ bảy
Đôi gót tình nhân khua nhẵn vỉa hè
Hành lang Eden lá me đan kín lối
Ta, một mình, nghe lạnh cả hai vai!

Này nhỏ, chiều nay trời mưa hay nắng?
Em đi dạo dùm ta một chút Sài Gòn
Cuối tuần này, em có ai đứng đợi?
Xin hãy cùng ta xuống phố đi rong!

Bến Tre, 27/3/2011

4 nhận xét:

Bily nói...

Sài Gòn đã thay đổi rồi cô, Eden ngày xưa của cô đã bị xóa sổ cho những cao ốc hiện đại, góc phố 1 mình ngày xưa của cô giờ tù túng và ngột ngạt bởi những khối bê tông đồ sộ, em sợ, một ngày nào đó, Bến Tre mộc mạc của em cũng thành ra như thế...

Nguyễn Thị Tuyết nói...

Sơn Thủy thương,
Chính vì Sài Gòn xưa không còn nữa nên cô cảm thấy "Nhớ" thật nhiều! Mỗi lần có dịp trở lại Sài Gòn, cô đều trăn trở, bâng khuâng... Chiều này cô chat với em xong, cô vội vàng ghi lại một mạch cảm xúc của mình, thương tặng cho em đó!

Góc trời riêng của ai đó nói...

"Nhớ Sài Gòn" của cô là Sài Gòn xưa cô nhỉ ?
Còn Sài Gòn bây giờ thì...

Nguyễn Thị Tuyết nói...

Đông Quang thương!
Con nhận xét đúng rồi! Sài Gòn của cô thời cô còn đi học đại học, những năm 70 của thế kỉ trước. Nó cũng có cái nhộn nhịp của phố thị, nhưng không xô bồ xô bộn như hôm nay. Dù sao, thành phố của mình đang lớn lên từng ngày mà, nên mình vẫn chấp nhận và mình vẫn thương vẫn nhớ da diết trong tim!