Thứ Ba, 1 tháng 12, 2009

nỗi niềm xưa cũ.

NHỚ NHÀ.

Mười năm xa xứ, bỏ quê cha
Chạy lên thành thị, sống xa hoa
Má nghe nhớ lắm, đồng khô cháy
Sớm nắng, chiều mưa của quê nhà.

Má thấy con đường vợi nhớ thương
Xa lắc, lê thê tình cố hương
Áo vá năm xưa, còn ấp ủ,
Lòng quê nồng ấm giữa lòng rương.

Thấy con đường nhựa, nhớ đường làng
Cát bỏng bàn chân, nắng chói chang
Rao rao gió thổi đầy con nước
Nhớ ngoại con, phút chốc bàng hoàng

Nhớ tay cấy mạ dưới đồng sâu,
Lặn lội, dãi dầu, bạc áo nâu
Nhớ trưa ì ộp trên đồng cạn
Xúc cá lòng tong, xúc tép bầu

Nhiều năm xa xứ, bỏ quê cha
Vẫn thèm con tép bạc năm xưa
Lạ sông, con tép hình như khác
Không phải là con tép ở nhà

Con thấy không, lòng yêu quê hương
Áo vá quàng vai, ấm tình thương
Đi xa cứ nhớ về quê mẹ
Thổn thức trong lòng, ôi bỗng dưng…




NHỚ BÀ…

Thoáng nghe một tiếng chim chiều,
Buồn trong ta chợt ít nhiều mênh mang.
Ngoại ơi ! Bóng xế sắp tàn,
Khói cơm chiều thổi, ai mang đi rồi ?
Vào ra một bóng bùi ngùi
Mắt đăm đăm mỏi chân trời xa xa…
Cháu, con… đời vẫn bôn ba,
Thoắt hội ngộ, thoắt chia xa, mịt mùng.
Thương thay kiếp sống long đong,
Trời ơi, ai biết tấm lòng tha hương ?
Ngoại già, một nắng hai sương,
Chiều nay đứa cháu thầm thương nhớ bà…




KỈ NIỆM.

Xa rồi, Mỹ Thạnh An ơi !
Quay lưng vẫn nhớ khung trời ngày qua:
Vườn yêu ấp bóng mẹ già,
Âm thầm một bóng vào ra, sớm chiều.
Bữa ăn, giấc ngủ cô liêu,
Vườn xưa đượm chút tiêu điều, xót xa !
Ta về, đứng lặng hiên nhà,
Nghe cây gió thở, nghe hoa trở mình.
Nghe hơi mưa lạnh bình minh,
Và nghe tiếng mẹ ấm thinh không này.
Trong con lai láng tình đầy
Nắng chưa lên, đã gọi ngày hồng tim.
Không gian trầm lắng êm đềm,
Thời gian thoăn thoắt trên thềm nắng phai.
Ngày đi giục giã, chia tay,
Ngập ngừng chân, nước mắt gầy thầm rơi.
Tin yêu, mắt mẹ rạng ngời,
Tiếp thêm lửa ấm cuộc đời vào tim
Ngoái nhìn một dải sông êm,
Nghe trong con nước nỗi niềm mẹ ta.




PHƯỢNG CA

Viết lên ý đẹp buổi chiều nay
Như mỗi lần trông cánh phượng bay
Hoàng hôn sắc đỏ tươi màu máu
Thắm cả sân trường khi nắng phai

Học trò đón hạ để chào xuân
Còn tôi, trông phượng đỏ tưng bừng
Hồn rưng rức nhớ thời thơ ấu
Màu áo học trò, ôi luyến thương

Sống lại trong tôi sắc thắm hồng
Bâng khuâng lòng tự hỏi thăm lòng
Cánh hoa xưa ủ thơm lòng vở
Có giữ thời gian như ước mong?

Trong cơn nắng cháy phượng càng tươi
Sức trẻ gian nan vẫn hát cười
Tôi hiểu: Thời gian không trở lại
Nên sống sao cho đúng nghĩa “Người”

Tôi gửi trong em ước vọng này
Lí tưởng, nhiệt tình, niềm hăng say
Ơi ! Tuổi em, nhành non, lá mới
Chim mới ra ràng, đập cánh bay

Trận gió nào qua rụng tiếng cười
Hoa nằm trên cỏ mượt, tươi môi
Cúi mình nhặt đoá hoa còn thắm
Nghe hoa thành máu chảy trong người.





KHI TÔI VỀ

Tôi về chưa đúng hạn trăng
Mưa ngâu rất khẽ, nhẹ giăng khắp vườn
Nụ hồng vừa chớm ươm hương
Cam tơ vừa kết quả ngon mùa đầu
Mít dừa thơm lựng vườn sau
Bông chôm chôm trổ trắng phau hiên nhà
Mận hồng đào mới đơm hoa
Cành lan mẹ bón, thiết tha ân tình
Nghe như tất cả vì mình
Con chim hót giữa bình minh rộn ràng
Giọt sương còn đọng mơ màng
Cơn mưa rồi hết, nắng vàng, vườn xanh
Tôi về, ngồi đó làm thinh
Mà nghe cây lá tự tình không thôi
(Thị xã Bến Tre, 12-07-1977 )


Thy Tuyết




Không có nhận xét nào: